Thứ Sáu, ngày 19/04/2024 09:05:47 SA

Eric Dier và ước mơ bóng đá từ khi còn nhỏ

Eric Dier và ước mơ bóng đá từ khi còn nhỏ

Khi tôi – Eric Dier 10 tuổi, Zinedine Zidane đã ghi bàn thắng từ chấm phạt đền ở Estádio da Luz; khiến đội tuyển Anh thua cuộc và điều đó làm cho tôi phải khóc. Mùa giải đó là Euro 2004 ở Bồ Đào Nha. Tôi còn nhớ vào một ngày hè oi bức, nóng nực; tôi đã có mặt tại sân vận động để theo dõi trận đấu kịch tính đầu tiên diễn ra của đội tuyển Anh với đội tuyển Pháp tại đất nước Bồ Đào Nha thân yêu này.

Thứ còn tồn tại nổi bật duy nhất trong ký ức của tôi chính là bầu không khí ngày hôm đó. Bồ Đào Nha là một đất nước thân thiện, cởi mở, hòa đồng và dễ mến; thêm vào đó là còn có rất nhiều cổ động viên đến từ cả nước Anh và nước Pháp. Tiếng xì xào xuất hiện ở khắp thành phố; và tôi cũng hòa vào nó cùng với người anh họ, bác và cha của tôi.

Ngay khi Frank Lampard đánh đầu vào góc cao; từ cú sút phạt của David Beckham làm anh em tôi vui mừng, hào hứng đến hào hứng khôn siết.

Sau đó… Chính là khoảnh khắc của Zidane.

Tuổi thơ đam mê bóng đá của Eric Dier

Hai năm trước trận đấu đó, gia đình tôi – bố mẹ, năm anh chị em và hai chú chó – đã chuyển đến Bồ Đào Nha. Tôi không có nhiều kỷ niệm về cuộc sống trước đó ở Anh. Thích nghi với một đất nước mới không quá khó đối với tôi vì các em trai và tôi luôn rất vui vẻ khi được ở cùng nhau. Chừng nào chúng tôi còn sống bên nhau thì chừng đó cũng không có quá nhiều thay đổi.

Tôi chơi bóng ở học viện thể thao Lisbon và học tiếng Bồ Đào Nha, điều này khiến mọi việc trở nên dễ dàng hơn. Văn hóa Anh và Bồ Đào Nha rất khác nhau, nhưng nếu có thể hòa hợp được thì thật tuyệt vời, tôi nghĩ – ở Luân Đôn mọi thứ di chuyển với tốc độ 100 dặm/giờ và ở Bồ Đào Nha là 5 dặm/giờ. Do vậy, nếu bạn có thể tìm được sự cân bằng giữa hai điều đó thì tốt đấy.

Háo hức với trận đấu đầu tiên

Khi Euro đến với Bồ Đào Nha, không hề có sự cường điệu dành cho giải đấu, vì nơi đây là một quốc gia đáng tự hào vì sự cuồng nhiệt dành cho bóng đá. Ngay trước khi giải đấu bắt đầu, chị tôi đã thắng một cuộc thi ở trường để được đi xem tuyển Anh tập luyện. May mắn thay, cô ấy đã quyết định đưa cả tôi đi cùng, và sau khi buổi tập kết thúc, tôi đã được chụp ảnh với một số cầu thủ, bao gồm cả David Beckham.

Eric Dier chụp cùng David Beckham.
Eric Dier chụp cùng David Beckham

Tôi đã như vậy, rất háo hức với trận đấu đầu tiên đó. Và vài ngày sau, tôi đã ở Estádio da Luz và Anh dẫn 1-0 trước Pháp ở phút thứ 91. Cảm giác như trận đấu đã kết thúc.

Nhưng rồi, Zidane thực hiện một cú đá phạt bên ngoài vòng cấm. Anh ấy ở khá xa, nhưng đó là Zidane. Mọi thứ trở nên yên lặng.

Anh ấy tung cú đá vào góc xa.

Điều này khiến cho anh em tôi rất buồn. Nhưng sau đó nó còn tồi tệ hơn. Hai phút sau, Thierry Henry bị ngã trong vòng cấm. Penalty cho Pháp. Zidane bước lên chấm phạt đền.

Tôi không cần phải nói về chuyện sau đó nữa đâu nhỉ.

Tôi chỉ nhớ khi ông anh và tôi bước xuống những bậc thang của Estádio da Luz; đã khóc một trận ra trò.

Ký ức đáng nhớ nhất

Trận đấu đó là ký ức đáng nhớ nhất của tôi ở giải đấu năm ấy; nhưng tôi cũng đủ may mắn để được dự khán thêm khá nhiều trận nữa. Sau Euro; gia đình tôi quyết định ở lại Bồ Đào Nha; còn tôi vẫn ở học viện của Sporting Lisbon.

Tất nhiên, anh em tôi vẫn bị ám ảnh khi xem Premier League trên TV; chúng tôi xem bóng đá Anh nhiều hơn là Bồ Đào Nha. Tôi là một fan hâm mộ lớn của Roy Keane khi còn trẻ; và sau đó là Nemanja Vidić (anh ấy là một trong những lý do khiến tôi thích số 15) cùng người đá cặp của anh ấy; Rio Ferdinand. Nhưng tôi cũng thích nhiều cầu thủ khác nhau. Vidić là một chiến binh, nhưng đồng thời tôi thích xem cả Gerard Piqué và Rafael Márquez, những người chơi ở hàng phòng ngự và tiền vệ cho Barcelona.

Nguồn: .bongda.com.vn

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *